清晨入古寺,初日照高林。
曲径通幽处,禅房花木深。
山光悦鸟性,潭影空人心。
万籁此俱寂,但余钟磬音。
Qīng chén rù gǔ sì, chūn rì zhào gāo lín.
Qū jìng tōng yōu chù, chán fáng huā mù shēn.
Shān guāng yuè niǎo xìng, tán yǐng kōng rén xīn.
Wàn lài cǐ jù jì, dàn yú zhōng qìng yīn.
这首诗描绘了诗人清晨游览破山寺后禅院时所见的美丽景色和内心的感悟。通过细腻的描写,展现了自然与人文的和谐之美,表达了诗人对宁静生活的向往与追求。